Tống Lăng điểm nhẹ mặt đất một cái, sau đó một gốc cây mọc ra, hắn thoải mái ngồi lên nó nói với Ôn Văn: "Anh không ngại tôi ngồi nói chuyện chứ, mặt khác xin đừng ghét bỏ vì tôi không làm ghế cho anh, cho dù tôi làm thì cũng chưa chắc anh sẽ ngồi."

Ôn Văn hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc cũng ngầm đồng ý với cách làm của đối phương.

Vì vậy Tống Lăng hắng giọng, bắt đầu giảng giải với Ôn Văn: "Hẳn là anh biết, linh hồn của nhân loại bình thường sau khi chết sẽ tiến vào tầng sương mù xám, trở thành thức ăn của quái vật."

Ôn Văn gật đầu, anh đã từng tới tầng sương mù xám, đương nhiên biết nơi đó là cảnh tượng gì.

"Anh nên biết, siêu năng lực sẽ không khi không xuất hiện, cũng không khi không biến mất, tất cả siêu năng lực của thế giới hiện thực đều đến từ thế giới trong."

Ôn Văn một lần nữa gật đầu, những lời này Chu Kỳ Bái đã từng nói với anh.

"Quái vật ở thế giới trong chết đi thì linh hồn sẽ trở về nguồn gốc linh hồn, siêu năng lực sẽ dung nhập vào thế giới, trải qua vòng tuần hoàn phức tạp bị những quái vật khác hấp thu."

Cơ thể Tống Lăng hơi nghiêng về phía trước, mỉm cười nói với Ôn Văn: "Nhưng thế giới hiện thực không có nguồn gốc linh hồn, siêu năng lực không thể dung nhập vào thế giới, như vậy anh có từng nghĩ rằng người siêu năng hoặc quái vật tử vong ở thế giới hiện thực thì linh hồn và siêu năng lực của bọn họ sẽ đi đâu không?"

Ôn Văn sửng sốt, có chút đoán được Tống Lăng muốn nói gì.

"Người siêu năng đạt tới cảnh giới Đồng Hóa và quái vật cấp Tai Nạn, năng lực của bọn họ sẽ không biến mất, linh hồn của bọn họ mặc dù tử vong cũng không tiêu tan!"

"Thời điểm tử vong thì phần lớn sức mạnh sẽ tiêu tán trong không khí, ảnh hưởng tới sự vật xung quanh, mà phần tàn hồn đó sẽ mang theo một phần nguồn gốc sức mạnh, trôi giạt trong thế giới hư vô, thẳng đến khi có người thích hợp tiếp nhận sinh ra, cá nhân tôi gọi tàn hồn mang theo nguồn gốc sức mạnh này là 'hạt giống siêu năng'."

"Người tiếp nhận hạt giống siêu năng thích hợp chính là người siêu năng?" Ôn Văn nhịn không được tiếp lời, cách nói này anh chưa từng nghe bao giờ.

Tống Lăng gật đầu, nhìn Ôn Văn bằng vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy.

"anh nói không sai, sức mạnh của tất cả người siêu năng đều tới từ món quà của người đi trước, có lẽ khả năng của họ sẽ mạnh hơn một chút nhưng hình dáng vẫn sẽ xấp xỉ với nguồn gốc sức mạnh, đó chính là cái gọi là trạng thái đồng hóa!"

"Nhưng song song với sức mạnh dần dần tăng trưởng thì tai họa ngầm cũng sinh sôi, sức mạnh đồng nguyên tăng trưởng sẽ tẩm bổ cho tàn hồn, làm nó ngày càng lớn mạnh hơn, một khi lớn mạnh tới một trình độ nhất định thì hai linh hồn sẽ tiến hành tranh cướp cơ thể, người thắng sẽ giành được quyền khống chế cơ thể, người thua sẽ ngủ say trong sâu thẳm linh hồn, thẳng đến khi dần dần biến mất."

"Cho nên anh cũng trải qua tình huống này, có điều anh và mọi người vẫn luôn xem rằng đó là sức mạnh tà ma ảnh hưởng tới mình."

"Bởi vì chủ nhân của nguồn gốc sức mạnh kỳ thật đã chết rồi nên bình thường người chiến thắng trong cuộc tranh cướp này chính là chủ nhân mới, thế nhưng vẫn luôn có những người có tâm trí không kiên cố, vì thế sẽ xuất hiện hiện tượng 'sa đọa'."

Ngón tay Tống Lăng chỉ cái ghế một chút, cái ghế mọc ra một gốc chồi non, sau đó chồi non phun ra dòng chất lỏng mang theo hương thơm thoang thoảng vào miệng hắn.

Nói nhiều như vậy, miệng của hắn có hơi khô.

"Khi nãy tôi nói chính là chân tướng của cảnh giới Đồng Hóa, năm giai đoạn của người siêu năng, cái tên của mỗi giai đoạn đều có ý nghĩa."

"Thăm dò là phát hiện quà tặng, nắm giữ là sử dụng quà tặng, đồng hóa là biến mình thành chủ nhân món quà, mà 'chân ngã'... chân ngã tức là hoàn toàn thoát khỏi sự ảnh hưởng của nó, có được sức mạnh hoàn toàn thuộc về mình, mà bình thường cần phải đạt tới thực lực 'cấp Tai Biến' mới được."

Nghe Tống Lăng luyên thuyên xong, Ôn Văn im lặng hồi lâu.

Nếu như Trạm Thu Nhận Tai Ách là năng lực của Ôn Văn, như vậy tới giờ Ôn Văn vẫn còn nằm ở tầng 'nắm giữ', bởi vì anh vẫn chỉ đang sử dụng năng lực của trạm thu nhận mà thôi."

Như vậy nếu một ngày anh 'bước vào' cảnh giới Đồng Hóa, anh có cần phải tranh cướp quyền điều khiển trạm thu nhận với một linh hồn nào đó mạnh mẽ tới không thể tưởng tượng nổi hay không?

Nghĩ tới khả năng này, Ôn Văn cảm thấy rất sợ, sau đó anh khô khan nói với Tống Lăng: "Lời của ông quả thực làm tôi có thêm không ít kiến thức, nhưng ông nói nhiều như vậy là vì muốn nói cho tôi biết 'chủ nhân cũ' của năng lực này là người tốt, muốn tôi tin tưởng ông đúng không?"

Tống Lăng lắc đầu nói: "Không phải như thế, tôi không phải Tống Lăng, nhưng tôi cũng không phải chủ cũ của nguồn gốc sức mạnh, tôi là sự tồn tại chen giữa hai người."

Tống Lăng hít sâu một hơi, sau đó làn da trở nên xám ngắt, mắt hẹp dài, lỗ tai trở nên sắc nhọn.

"Đây là dáng vẻ hiện giờ của tôi, không phải nhân loại cũng không phải quái vật, linh hồn của hai bọn tôi đã hoàn mỹ dung hợp lại với nhau!"

Dáng vẻ này của Tống Lăng làm Ôn Văn nhớ tới Hiệp Hội Thợ Săn của thành phố Tùng Đào, nữ thợ săn kia nói rằng Tống Lăng đối xử với con chó đen này còn tốt hơn với bọn họ.

Trước đó Ôn Văn còn tưởng rằng Tống Lăng chỉ là một kẻ yêu thích thú cưng, nhưng hiện giờ xem ra hắn tốt với đám chó con như vậy là vì bọn họ là 'đồng loại'.

Tống Lăng hít sâu một hơi, nói với Ôn Văn: "Nguyên nhân chính là như vậy, chỉ cần thân phận của bọn tôi bại lộ thì không quản là trong thế giới quái vật hay loài người thì tôi cũng là ngoại tộc."

"Vì thế tôi tạo ra thị trấn Cổ Tích, bởi vì tôi muốn tạo ra một thế giới mà con người và quái vật có thể cùng tồn tại, như vậy ít nhất tôi cũng có chỗ dung thân!"

"Nếu thị trấn này là do ông tạo ra, vậy ông cần tôi giúp gì, ông hẳn là tời để trừ khử tôi."

Từ lời nói của Tống Lăng, Ôn Văn có thể nhận ra sự chấp nhất về 'chỗ dung thân' của hắn rất khác với người bình thường, như vậy người chuẩn bị phá chỗ dung thân của hắn chính là kẻ địch của hắn đi?

Tống Lăng lắc đầu: "Ban đầu khi mới biến thành dáng vẻ này tôi rất mê man, thẳng đến khi gặp đám quái vật này, tôi mới tìm được phương hướng."

"Chúng nó tới từ thế giới trong, là một thành phố vương tộc, sau khi cạnh tranh thất bại với chủng tộc 'vượn đứng thẳng khủng bố' đã chạy trốn tới thế giới hiện thực."

"Ban đầu chúng nó rất cẩn thận, không dám tổn thương bất cứ nhân loại nào, sợ bị Hiệp Hội Thợ Săn tấn công, một đám quái vật mạnh mẽ như vậy xuất hiện ở khu vực quản lý của tôi, nếu như mặc kệ thì nhất định sẽ trở thành tai họa lớn."

"Vì thế tôi ký khế ước với bọn họ, thời gian là ba năm, tôi sẽ giúp bọn họ thích ứng với thế giới hiện thật, đồng thời cố gắng đảm bảo sẽ không có thợ săn tấn công bọn họ, để ba năm sau bọn họ có thể dung nhập vào thế giới này."

"Mà bọn họ thì muốn ở lại trong thị trấn Cổ Tích, hóa trang thành nhân viên khu vui chơi, đồng thời không được phép giết hại khách du lịch nhân loại tới thị trấn Cổ Tích."

Nghe Tống Lăng nói xong, Ôn Văn im lặng suy nghĩ một hồi, anh chưa từng tiến vào thế giới trong nhưng cũng biết đại khái nơi đó thế nào, chỉ dựa vào thời gian ba năm, căn bản không có cách nào diệt trừ bản tính của đám quái vật kia.

Dù sao thì ở thế giới trong, quái vật giống như Chu Kỳ Bái và biến thái trong thế giới hiện thực giống như Ôn Văn là rất hiếm thấy.

"Ông đã thất bại."

Tống Lăng thở dài: "Không sai, tôi đã thất bại..."

0.16046 sec| 2402.375 kb